Sample 1 [Soft, OC] :

"Mùi quế đọng trên những trang giấy mang chút màu vàng nhàn nhạt của nắng...
Mùi ngọt dịu từ mực của chiếc bút máy có đính sợi lông vũ xanh đen nhẹ nhàng mà vẽ nên những con chữ bay bổng...
Gói lại trong những khóm hoa cúc dại cùng lily."

Bóng chiều vàng nhạt ảm đạm nhuốm màu lên đôi mắt xanh trong veo của chàng phù thủy trẻ tuổi. Đã 2 năm, 2 năm dài đằng đẵng trôi qua từ khi chiến tranh bắt đầu.

Ánh sáng và bóng tối. Đúng và sai. Chỉ có kẻ chiến thắng mới có quyền viết nên lịch sử.

Tẻ ngắt.
Cậu phù thủy trẻ tuổi tự nhận định như vậy. Thật buồn cười khi cứ vài trăm năm những kẻ đứng đầu lại đánh nhau chỉ vì vấn đề phù thủy và con người, cũng chính vì thứ xung đột này mà khiến con - lửng - nhỏ Lumious Brandwell bỗng trở thành một con rắn. Lumious không ghét muggle, cũng không quá kiêu ngạo với dòng máu thuần huyết của bản thân, song lại ghét cay ghét đắng đám con cháu lai tạp làm dơ bẩn huyết thống mạnh mẽ của phù thủy. Đương nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ của nó, giả như con rắn con chấp nhận có một sư tử lai tạp chạm vào trái tim mình.

"Gửi đến Loriel,..."

Tiếng bút máy sột soạt trên giấy đưa chàng trai trẻ đến một miền mơ tưởng xa xăm nào đó. Đã có lúc người con gái ấy bảo cậu thật giống một Ravenclaw, xung quanh luôn có thật nhiều bút và sách, bởi Lumi thích viết thật, nhưng chỉ viết tay và gửi hết thứ tình cảm ấy cho người cậu yêu nhất mà thôi.

Đã xa, xa lắm rồi cái lúc mà hai người còn có thể cùng hòa bình ngồi dưới cùng mái trường lớn. Khoác trên mình màu đỏ rực của sự dũng cảm, mái tóc hồng bồng bềnh trong nắng chiều tựa một ngày như hôm nay và trong đôi mắt mang theo ngọn lửa cháy rực của lòng quả cảm.

"Lo - ri - el"

Tên người ngọt ngào tựa khúc ca của tiên cá.

"Lo - ri - el"

Muốn hôn lên tóc người dẫu có hóa thành tro.

Nếu tình yêu của Gryffindor nhiệt tình như lửa cháy. Slytherin lại là con rắn cuộn mình nhe nanh muốn siết chặt con mồi. Có lẽ, nếu không phải do lời nguyền, hay Loriel là một thuần huyết, hẳn Lumious đã chẳng ngại gì nhốt nàng vào trong tháp lớn cho rồng canh giữ, vĩnh viễn không bao giờ để người mình yêu chịu thương tổn trên chiến trường. Nhưng, trên đời này chẳng tồn tại chữ nếu. Lumious thấy bóng hồng của đời mình trên chiến trường, giữa khói và bụi, và khi mái tóc đã dần nhuộm sang một màu đỏ thẫm. Sự hồn nhiên, ngây thơ và ngọt ngào bị chiến trường mài rèn ra thành con dao bén nhọn, là móng vuốt của loài sư tử kề lên cổ bất kì con rắn nào.

Có lẽ tất cả đã được định sẵn khi chiếc mũ phân loại vang tên từng nhà. Không, không phải một nhà chiến lược có thể tùy chọn phe như Ravenclaw; chẳng phải một Hufflerpuff trung lập chuyên bảo vệ mảnh vườn nhỏ. Dũng cảm và mạnh mẽ, đầy suy tính và nham hiểm, Slytherin và Gryffindor.

Ánh nắng đỏ au đã tắt hẳn sau những bụi cây lá kim cao cao phía chân trời xa xăm nào đó, bắt đầu le lói lên ánh sáng lam nhạt trong căn lều với những cuốn sách ma thuật cổ xưa. Và.... giữa những chồng thư đã chất thành một cái núi con trong góc, một lá thư mới lại một lần nữa được thêm vào.

Sample 2 [Fanfic EliAes] [H nhẹ]:

Eli ngồi nơi ban công, cạnh người yêu mang mái tóc màu xám lạnh, hướng đôi mắt mịt mờ về phía xa kia, nơi thủ đô vẫn còn tấp nập và tràn ngập ánh sáng phồn vinh của sự sống. Nếu gọi nơi này là ban công, có lẽ cũng chẳng phải, chỉ là một chút gồ ra nhỏ nơi cửa sổ, vừa đủ ngồi với đôi chân thòng ra bên ngoài song sắt, nguy hiểm lắm, nhưng cả hai đều chẳng mấy quan tâm. Aesop hút một điếu thuốc, da cậu trắng, mái tóc cũng gần trắng, trên đôi môi nhợt nhạt cũng ngậm một điếu thuốc trắng phau, tất cả hòa cùng vào một làn khói trắng mịt mờ như muốn đem em hòa vào với khói bụi. Chỉ có một chút tàn thuốc vàng óng lên như ngọn đuốc nhỏ lấp lánh cháy lên theo từng hơi thở mang theo cái sự thật đáng ghét về việc Carl còn sống.
Tàn thuốc cháy, những tia lửa vàng nhẹ bay, xuống đôi chân đang nhảy nhót trên màn đen hư không. Đôi chân dài trắng nõn lại càng khiến cho màu tăm tối phía dưới kia càng thêm đối lập, chừng như cái miệng con cá lớp sắp nuốt trọn em, và Aesop thản nhiên rong chơi nhảy múa trên cái chết ấy.
Aesop.Tôi vô thức nắm chặt tay em, trong một khoảng khắc, trí tưởng tượng quá chân thực của tôi đã thấy người duy nhất trên đời tôi thương yêu nhảy xuống, với một nụ cười của kẻ đã được giải thoát. Tôi không thể để em đi như vậy.
Đôi mắt xám trong veo qua làn khói nhìn Eli, vẫn y nguyên như cái ngày đầu anh gặp, đủ để nhìn đến bao nhiêu lần vẫn khiến trái tim đập loạn nhịp lên trong sung sướng, chỉ cần là một ánh mắt thôi, đủ khiến người ta đắm say một đời. Cậu hút thêm một hơi dài, búng chút tàn đóm vào màn đêm, mang chút khói trắng mơ màng còn lại phả vào mặt chàng trai vẫn còn đang trong giấc mộng.
Làm tình với em đi.Đó là lần đầu Aesop chủ động. Cái nắm tay chẳng hề buông ra, em kéo người tình khỏi bóng tối, mang anh vào nhà với chiếc đèn vàng ấm áp. Xung quanh quần áo bị vứt ngổn ngang, cũng chẳng ai buồn dọn bởi lúc này đây, chúng chỉ còn là thứ ngăn cách xác thịt phàm trần.
Có thể nói, Eli chưa bao giờ thấy người tình của mình chủ động, nhưng tuyệt nhiên không ghét điều đó. Họ ít khi làm tình vì cậu thường khó chịu, ấy vậy mà hôm nay lại hăng hái lạ thường.
Trút đi đống quần áo vướng víu, Aesop đè mạnh anh xuống, ngấu nghiến hôn lên đôi môi khô khốc như con thú đói mồi. Cậu không biết hôn, đầu lưỡi ương bướng cứ chọc thẳng vào miệng rồi khuấy loạn chẳng chịu phối hợp, tựa con rắn nhỏ hấp tấp muốn nuốt cả con linh dương to lớn khiến anh phải vừa bình ổn lại nhịp độ nơi môi răng, lại vừa vuốt ve người yêu động dục của mình.
Aesop à, tình yêu của anh, em bình tĩnh chút nào.Eli vừa cười vừa chòng ghẹo khi cậu cố đặt những dấu hôn lên cổ anh mà toàn làm người ta đau điếng, dù sao cũng chẳng thể trách cậu thiếu kiến thức trong việc này được, thậm chí dẫu có làm sai thì với anh cũng là sự dễ thương mà. Người yêu ngây ngô, chỉ anh mới có thể dạy dỗ.
Được đôi tay vừa to vừa ấm vuốt ve, Aesop cuối cùng cũng bình tĩnh lại hơn một chút. Không còn là những nhát cắn tới tấp như muốn ăn tươi nuốt sống nữa mà dần thành những cái hôn nhẹ, rải rác dần từ ngực, xuống bụng, rồi xuống hạ thân, rồi bất chợt ngừng lại. Cậu nhìn anh, gương mặt đỏ lựng lộ ra vẻ lúng túng quen thuộc mỗi khi họ làm tình khiến Eli phải cố gắng lắm để không bật cười.
Trước giờ đều bị anh đè, giờ chủ động làm quả đúng là hoàn toàn như một tờ giấy trắng. Song cao trào cũng không nên để một vài sự việc cỏn con làm cho mất hứng, anh ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm tình yêu vào lòng, hít ngửi mùi hương thuốc lá vẫn còn đọng lại trên mặt, trên mái tóc tro xám. Eli chẳng thích thuốc lá, để Carl hút thì càng không, nhưng thứ hương thơm lưu lại trên người tình nhân lại như ái dược khiến cho anh tê dại.
Anh vào luôn nhé?Gần như là một câu hỏi lấy lệ, anh kẹp chặt người yêu trong vòng tay, bất chấp việc chưa giúp cậu thả lỏng hay bôi trơn mà đâm vào khiến Aesop nấc lên một tiếng. Chẳng phải vì Eli nhỏ, tính ra so với người thường còn lớn hơn một chút, chỉ là anh biết rõ người yêu mình lúc trên giường thích... được bạo hành.
Cảm nhận được anh chứ, bé cưng? Em cần phải thả lỏng nhanh hơn nữa đấy.Đôi tay mới ban nãy vẫn còn hiền dịu xoa lưng giờ lại thô bạo tách ra hai cánh mông tròn lẳn, vừa tàn bạo nhấp lại vừa liên tục đánh mạnh. Mười ngón tay chẳng chút nhân từ in rõ từng ngón như đánh dấu người này thuộc về mình. Người phía dưới thân là khóc, là nấc, hay rên rỉ cũng chẳng còn rõ tiếng, chỉ có thể rõ ràng việc cậu thích chuyện này. Cái miệng nhỏ phía dưới rất nhanh mềm ra, hút lấy phân thân anh không cho rút giống như muốn gắn kết vĩnh viễn, mà cứ mỗi lần như vậy, Eli phải tét một cái rõ đau mới chịu nhả. Aesop thật sự thích tư thế này, nửa thân trên đã hoàn toàn nhũn hẳn, không ngừng run lên trong khoái cảm dồn dập.
Aesop..... Aesop à....Giọng anh nỉ non kề sát bên tai, hôn lên mái tóc xám dài được anh mỗi ngày chải buộc, hôn lên phần gáy gợi cảm lúc nào cũng bị tóc che đi, hôn lên cả tấm lưng lúc nào cũng thẳng tắp, mà giờ lại đang run lên, vì anh, cùng những tiếng nức nở nhè nhẹ trong cơn cực khoái. Eli yêu Aesop chết đi được, yêu đến phát điên dại, yêu đến nỗi đâu đâu cũng muốn đánh dấu người đó là của mình.
Sức Carl chẳng hề dai, chỉ có thể làm một lần nếu không cậu sẽ ngất mất, nhưng với anh một lần đó cũng đủ để anh trút đầy thương yêu vào thân thể bé nhỏ. Dưới ánh đèn vàng lấp lánh, tách biệt hẳn với cái bóng tối sâu lạnh ngoài kia, Eli ôm em vào lòng.
Hương khói trắng tan mờ vào màn xa, ánh mắt xám mông lung xuyên qua người tìm kiếm một ai đó. Aesop chẳng nói nhưng Eli cũng đã lờ mờ có thể nhận ra, rằng người yêu bé nhỏ không còn nhìn vào anh nữa. Cậu vẫn vậy, vẫn ngoan ngoãn và nghe lời, nhưng ít cười hơn, và thường hay ra ban công để lấp đầy lá phổi bằng chất độc. Có đôi lúc trong cơn mê, em sẽ lại khóc và gọi Eli, nhưng hình như anh chẳng còn là người em tìm kiếm.
Eli Clark chẳng bao giờ hiểu được. Tình yêu anh trao vẫn còn vẹn nguyên, cái vị ngọt nơi đầu lưỡi khi họ trao nhau nụ hôn vẫn còn như thế và trái tim kia vẫn còn động rung liên hồi vì anh mà đập. Nhưng trực giác nói rằng nó không phải, không phải cho anh, mà lại chẳng thể lí giải được tại sao lại thế, rằng đôi mắt xám kia đang qua Eli mà lội về một bóng hình nào đó trong quá khứ mà cậu yêu, hay phải chăng là sự thay đổi theo tháng năm mà người ta chẳng hề hay biết. Anh chỉ đơn giản, chẳng còn hiểu được người yêu của mình nữa.
Như đùa giỡn với lưỡi hái của tử thần, Aesop từ ngồi trên ban công dần chuyển thành đứng. Nơi bục xi-măng bé xíu, với chiều ngang chỉ dài bằng bàn chân em vươn ra ngoài cửa sổ, với phía trên không còn lan can, Carl đứng và hút, cảm nhận những cơn gió mát rượi trong lành vờn qua mái tóc dài lòa xòa đã lâu không cắt, tận hưởng khói thuốc mang em vào mê man trút đi bớt những muộn phiền. Và anh thì chẳng thể nắm tay em được nữa. Đã chẳng còn đủ tư cách để cầm.
Mà cái gì đến cũng sẽ đến thôi, không ai có thể ngăn cản một kẻ muốn chết cả. Khi Eli đi làm về, trời đã tối lắm mà người yêu anh vẫn ngồi ở ngoài kia, để mặc cái sương giá thấm vào da thịt
Lên đây với em đi.Đó là lời đầu tiên sau rất, rất lâu Aesop không còn chịu giao tiếp nữa. Em ngồi trên lan can, đôi chân còn chẳng đủ dài để chạm vào sàn xi măng bé tí, treo mình giữa màn đêm đen đặc như hắc ín. Đôi tay nhỏ không có nhiều hơi ấm nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đỡ để đầu người yêu không bị va vào khung cửa sổ thấp. Dành cho tôi một chỗ chẳng hề lớn ngồi nơi lan can ngay cạnh.
Anh có muốn đi cùng em không?Aesop hỏi, đôi mắt trong veo bình tĩnh hơn bao giờ hết, với một bên tay nắm hờ lấy tay tôi, chờ đợi một lời hồi đáp. Carl không bao giờ ép buộc cả, vẫn yêu thương, vẫn là sự nâng niu người tình hết mực không một chút oán trách, và người yêu cậu, giờ cũng đã rất rõ câu trả lời.
Bất kì nơi nào có em, tình yêu của tôi ạ.Và em nhắm mắt mỉm cười kéo tôi vào lòng.

Sample 3 [Fanfic, cổ trang]:

Thẩm phong chủ ngồi ngay ngắn cạnh bàn đá, bên cạnh là li trà đã nguội lạnh từ lâu, thẫn thờ mà nhìn rừng trúc đã vàng úa. Thi thoảng đâu đây còn có tiếng cành trúc gãy bi thương.

Trúc biểu tượng cho quân tử. Thẩm Thanh Thu học tập cái dáng hiên ngang của trúc, thành 1 ngụy quân tử.
Trúc đứng bình lặng, cứng cáp, gặp gió bão lại biết nương mình theo để không bị đổ rạp như bao cổ mộc bật rễ kia. Đó là cách sống mà Thẩm Thanh Thu học theo.
Bản thân trúc trong ruột rỗng, cũng hệt Thanh Thu tâm đã rỗng từ cái ngày rời khỏi Thu phủ.

Lạc Băng Hà bước đến, Thẩm Thanh Thu cũng không buồn để cho y 1 cái liếc mắt. Trước kia Thu phủ giam giữ, giờ được "ái đồ" giam lỏng. Trước kia bị Thu gia làm nhục, giờ được Lạc ma tôn coi như đồ chơi. Chung quy chính là mệnh không thể thoát, Thẩm Thanh Thu đã quá sớm mà ngộ ra điều này.

Sư tôn....
Lạc Băng Hà gọi hắn, 1 tay bấu vào đầu vai Thẩm Thanh Thu báo hiệu sự có mặt của mình. Thanh Thu yên lặng, mặt bất biến, hắn đã quá quen với việc này. Lạc Băng Hà tức giận, trút giận lên hắn, tay không tước đi tứ chi, nghe hắn gào thét quằn quại, rồi lại nối lại, giật đi,... So với đau đớn khi đó, chút cào này chẳng đáng bận tâm.

Nay ta gặp 1 người giống hệt sư tôn. Nhưng ôn nhu hơn. Và hắn rất thương ta.
Băng Hà không mời mà tự ngồi xuống phía đối diện, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu mà lại như không nhìn vào y. Thanh Thu như cũ, nhìn xuyên qua Băng Hà, 1 mực chú tâm vào rừng trúc úa.

Sư tôn, nếu người từ đầu nguyện ý đối tốt với ta thì người đâu đến mức như này.
Hắn tự cảm thán. Đã bao lần hắn nói những lời như vậy. Nhưng "nếu" chính là 1 thứ không có thật. "Nếu" mà tồn tại thì làm sao có được Lạc ma tôn giẫm lên tất thảy của ngày hôm nay.

Sư tôn, người có hối không?
Lần này Băng Hà thật sự nhìn vào Thẩm Thanh Thu, chờ đợi câu trả lời. Trong ánh nắng cuối thu, giữa rừng trúc vàng úa có một dáng lưng xanh thẳng tắp, tóc đen huyền buông xõa, mi dài thanh tú, vô định nhìn về phía hư vô. Nếu không phải là loài rắn độc hẳn đây sẽ là mĩ nam tuyệt sắc. Y im lặng, Băng Hà chờ, hắn có rất nhiều thời gian. Y chớp mắt, ánh nắng buông qua hàng mi, trả lại tiêu cự cho đôi đồng tử

Tiểu tạp chủng còn khiến ta phải hối hận sao? Nằm mơ.
Lạc Băng Hà bóp nát chén sứ, bình thản mà mạnh mẽ đâm những mảnh sứ vỡ vào mắt hắn sư tôn. Dường như còn cười rất mãn nguyện

Sample 4 [ WuCarl, Guro, H nặng]

"Ưm.... ah.... gah..... haah haaah"

Những tiếng rên rỉ trầm thấp phát ra từ căn đền linh thiêng cách xa nơi con người sinh sống. Mái tóc xám chật vật muốn ngóc lên lại bị một bàn tay với những chiếc móng dài nhọn thô bạo nhấn xuống thật sâu giữa hai chân của hắn, đâm sâu đến tận cuống họng thứ cự vật nóng dài gân guốc. Càng khó khăn hơn khi ở sau thân, huyệt động vốn chẳng phải để giao cấu đã bị đâm đến ứa máu, nhiễu loạn những dịch đỏ trắng lẫn lộn chảy dọc theo bắp đùi.

Y Tác... Không được lãng phí dù chỉ một giọt. Hoặc ta sẽ trừng phạt ngươi.
Hàng mi xám dài run run khép lại tỏ vẻ đã hiểu. Nước bọt tràn khỏi đôi môi đỏ hồng khi cự vật đâm vào sâu hơn, mạnh mẽ bắn thứ dịch trắng tanh tưởi sền sệt vào trong họng, vương lại một chút trong vòm miệng và trên đầu lưỡi. Y Tác buộc phải bịt miệng mình lại thật chặt trước khi dạ dày kia muốn trào ngược lên những gì nó vừa nuốt. Không được nhả ra, không được dù chỉ một giọt, là mệnh lệnh của thần linh, một cách khó khăn cậu nuốt xuống. Đôi mắt xám vừa cay vừa nhòe vì nước mắt song trong bóng tối tầm nhìn cũng không còn cần thiết nữa. Cậu chỉ còn lờ mờ thấy trước mắt mình là vị thần mang mặt nạ cáo trắng bà đằng sau là mặt nạ cáo đen còn đang không ngừng thúc vào.

Nơi đây là đền thờ thần Oinari, vị thần phù hộ cho gạo và sake nơi cậu sống. Hai vị thần cáo vô cùng linh thiêng và hùng mạnh khiến cho bất kì ai cũng vừa sợ hãi vừa tôn sùng. Đổi lại cho những chuyến đi được bình an, những cánh đồng bạt ngàn trù phú cùng cuộc sống ấm no hạnh phúc, hai vị thần yêu cầu mỗi năm phải tế lễ cho họ một người sống. Vì hạnh phúc của con người, vì sự sinh sôi và phát triển, lần lượt mỗi nhà đều phải ngậm nước mắt mà tiễn đưa một người con trong gia đình. Mà... nếu nói "ngậm nước mắt tiễn đưa" trong trường hợp của Y Tác thì không đúng lắm. Nó là đứa trẻ kì lạ, từ nhỏ đã tách biệt và ít khi nói chuyện với mọi người. Mái tóc nhạt màu kì lạ bà hay nói chuyện một mình, người ta sợ nó, họ thấy vui khi năm nay nhà mình an ổn và chỉ mất đi một kẻ chẳng ai ngó ngàng.

Fư.... hưm.... ư.... Ngài Oinari....
Chưa một ai từng trở lại sau khi bị hiến tế. Y Tác biết nó sẽ chết, chỉ là không có cách nào chạy đi. Đau... đau quá. Thứ dịch kia sau khi vào bụng mang theo cảm giác thật đau và nóng. Đôi tay với chiếc móng sắc nhọn không ngừng đâm vào da thịt, nắm lấy tím ngắt vùng bên eo. Côn thịt đã to lại càng nở ra lớn hơn, mang theo tinh dịch nóng phun vào nơi sâu nhất khiến bên trong như bị thiêu cháy.

Ôi chao, huynh trưởng đã ban cho nó "nước thánh" rồi sao? Vậy đệ cũng không nên khách sáo nữa nhỉ?
Vẫn chưa xong sao? Y Tác đau đến hoảng loạn. Cậu cố chật vật bò đi nhưng cơ thể đau và vô lực quá, ngay cả nhúc nhích cũng chẳng thể làm. Kẻ mang mặt nạ cáo đen nhếch môi cười, móng tay mở ra huyệt nhỏ đỏ tươi vui vẻ nhìn ngắm một chút, chậm rãi đưa cự vật vào. Trong bụng cậu có cái gì ấm... nóng.... Thứ "nước thánh" trong lời nói thực chất là nước tiểu. Nửa thân dưới bị giữ chặt, Y Tác chỉ có thể tuyệt vọng cảm nhận thứ nước dơ bẩn đấy ở bên trong cơ thể, len lỏi qua trực tràng. Xấu hổ, đau đớn, nhục nhã, nước mặt như chuỗi ngọc đứt đoạn trút xuống trên gương mặt sợ đến tái mét. Dưới ánh trăng như dát bạc, kẻ mang mặt nạ cáo trắng nhẹ nhàng vuốt ve lên gương mặt thiếu niên.

Hắc, đừng quá đáng vậy. Nếu cứ phá hủy chúng ta sẽ phải chờ thêm một năm để thụ thai cho vật tế mới đấy.
Vâng vâng, Bạch huynh.
Thụ..... thụ thai...? Ngài Oinari...?
Hàng mi xám còn đẫm nước mắt ngơ ngác nhìn hai vị thần đã hàng nghìn năm tuổi. Chẳng phải chỉ phụ nữ mới có thể mang thai sao?

Không ai cho cậu câu trả lời cả. Thân thể như con búp bê vô lực tùy ý người ta sử dụng, chỉ còn lí trí vô cùng tỉnh táo phải trơ mắt nhìn những việc đang diễn ra. "Hắc" thần bế cậu vào lòng, thứ "nước thánh" theo trọng lực chảy ra mang theo máu và tinh dịch lúc trước rửa sạch. Đôi chân tê rần vô lực bị tách ra để lộ tiểu huyệt bị chà đạp đến sưng đỏ đáng thương vô cùng. Y Tác còn chưa hiểu chuyện, hai côn thịt cứng ngắc đã đặt nơi miệng huyệt muốn chen vào. Bạch thần nhỏ hơn nhưng chiều dài vô cùng đáng sợ, còn Hắc lại to lớn và mạnh mẽ hơn. Lỗ nhỏ còn đang rỉ máu nhắc nhở cậu về việc không thể nào chịu đựng dù chỉ một chứ đừng nói đến cả hai cùng chen vào.

Tự nhấn xuống. - Hắc ra lệnh.
Hoặc ngay bây giờ em có thể trở về làng và chịu trách nhiệm cho nạn đói năm nay. Thần thì nên độ lượng, em có nghĩ vậy không? - Bạch đe dọa.
Y Tác rùng mình, cậu không dám nghĩ đến việc song thần không còn bảo hộ cho ngôi làng xinh đẹp nữa. Lần đầu tiên, cậu chủ động chạm vào nơi cư mật, ngoan ngoãn nuốt vào côn vật của Bạch. Đâm vào quá sâu, đến nỗi dù trong tối vẫn có thể thấy trên bụng nhô lên một chút, khó coi vô cùng. Thân hình bé nhỏ cố gắng loay hoay nuốt thêm cự vật còn lại song lỗ quá nhỏ, cậu lại quá sợ hãi, hoàn toàn không thể đưa vào.

Con người thật là vô dụng ấy nhỉ?
Buông ra một câu cảm khái, chỉ trong nháy mắt Y Tác đang nằm trong lòng Hắc bị đẩy sang cho Bạch. Huyệt động vốn chỉ còn thừa ra một chút chỗ trống bị dị vật từ bên ngoài đè lên, hung hăng tiến nhập vào bên trong.

AAAHHHH.... GAAAAHHHH.... ĐAU QUÁ... KHÔNG ĐƯỢC.... KHÔNG ĐƯỢC...
Nếu không phải đang bị Bạch ghìm chặt nửa thân trên và Hắc ép nửa thân dưới trên không trung hẳn Y Tác sẽ phát điên mất. Cơ thể thật sự bị xé làm đôi. Hai cự vật ấm nóng được phủ thêm một lớp máu đỏ tươi tạo thành loại chất bôi trơn tanh tưởi. Y Tác hét đến thảm, thảm vô cùng, nhưng không và cũng sẽ không ai đến cứu cậu cả. Đôi tròng sáng như trăng nhìn xuống thân dưới của mình rồi ngay lập tức chẳng dám nhìn nữa, đỏ quá, đáng sợ quá. Không thấy còn có ý định phản kháng nào nữa, Hắc cùng Bạch mới tiếp tục việc của mình. Từng nhịp, từng nhịp ra vào nhịp nhàng, không ngừng cọ vào bên trong vách thịt. Có lúc nào đó, trong mơ màng Y Tác lại thấy dòng điện rất nhỏ mang theo sung sướng lạ kì chạy dọc cơ thể. Đau, rất đau, và thoải mái thi thoảng lại đến như viên kẹo ngọt cho đứa trẻ ngoan vì đã luôn nghe lời của các vị thần.

Ah, huynh trưởng, hình như.... nó chết rồi?
Lại nữa sao? Thật đáng tiếc. Y Tác là đứa trẻ đầu tiên có thể đi đến giai đoạn này mà.
Mí mắt cậu nặng dần và cũng âm thanh cũng trở nên xa nữa. Chẳng rõ qua bao lâu, hai cự vật kia cũng rút khỏi người khiến nỗi đau luôn thường trực vơi đi rất nhiều. Cậu thấy chiếc mặt nạ cáo trắng sát bên má, nhô ra những chiếc nanh dài nhọn cắn rồi xé đi miếng thịt trên vai, ngấu nghiến nhai nuốt. Ở nửa thân trước, những móng vuốt của Hắc đâm xuyên qua lớp da bụng mỏng, trào ra trong cơ thể là những đoạn ruột dài đỏ au nhớp nhúa. Giống như động vật đang ăn thịt con mồi, chiếc mặt nạ đen chui ngập vào trong khoang bụng rộng mở, ngấu nghiến thưởng thức bữa ăn. Vậy ra đây là cách những cái xác biến mất sau buổi hiến tế, đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi ý thức tan đi.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, nhịp tim đập vẫn vang lên không ngừng.

Sắc trời cuối thu vàng ngọt mang những chiếc lá phong tung bay báo hiệu một mùa màng tươi tốt. Tiếng trẻ con nô đùa xa xăm vọng lại đánh thức người ta khỏi giấc ngủ lâu dài. Nhị vị cáo thần linh thiêng phù hộ khiến cho ngôi làng càng lúc càng trù phú hơn bởi sake ngon ngọt nổi tiếng được làm từ gạo xứ này.
Trong đền thờ trang nghiêm, thiếu niên với mái tóc xám bạc mệt mỏi chui ra khỏi quan tài đã đóng bụi. Việc từng xảy ra chỉ tựa như giấc mộng xuân mà cuối cùng cậu cũng có thể thoát ra. Lê lết đôi chân vô lực cùng thân thể mỏi nhừ, Y Tác hướng về ngôi làng cũ. Rõ ràng là con đường mòn quen thuộc vậy mà sao nơi hướng đến lại là ngôi làng quá khác lạ, phải chăng chỉ ngủ một giấc mà cậu đã quên cả đường sao?

Ừm.... tiểu đệ.... huynh muốn hỏi...
Y.... YÊU QUÁIIII ! YÊU QUÁIIII !!!
Đợi đã. Yêu quái ở đâu cơ? Này...
Y Tác chỉ mới đuổi theo vài bước, đã có cái gì ném vào đầu khiến cậu choáng váng ngã xuống, một bên mắt lập tức tối đen. Là một viên đá, viên đá rất lớn ném bởi một người đàn ông trung niên xem chừng là cha đứa trẻ.

Xin lỗi. - Cậu nói theo bản năng mặc dù chính mình mới là người đang bị thương.
Đồ yêu quái. Mau cút đi. Oinari - sama sẽ tới để giết mày.
Không chỉ người đàn ông trung niên, rất nhiều người cũng xúm tới, không ngừng ném bất kì thứ gì họ có. Trứng, cà chua, hoặc những chai nước lấy từ đền với trẻ con, người lớn thì là những tảng đá, hoặc bát vỡ, hoặc.... dao. Y Tác không hiểu, dẫu trước kia không được yêu thích nhưng cậu cũng không bị ghét như vậy. Con dao sắc lẹm bay trong không trung, hướng đến điểm mù bên con mắt không nhìn được mà khi cậu nhận ra đã quá muộn để né tránh.

Oya oya ~ Không phải một màn chào mừng nhỉ? Không ai bảo em phải biết soi gương trước khi ra ngoài sao, Y Tác?
Lá phong bay bay làm hiện ra thân ảnh một bạch một hắc. Chiếc dù đen đã chắn đi lưỡi dao đáng sợ kia và dù trắng che đi uế vật.

" OINARI - SAMA "
Ai đó hô lên và tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống. Bạch dường như không quan tâm, đôi mắt ôn nhu qua chiếc mặt nạ cáo chỉ hướng về thiếu niên còn đang ngơ ngác, dịu dàng đỡ cậu dậy. Hắc thần thì tỏ rõ vẻ bất mãn trước đám phàm nhân ngu ngốc kia.

Y Tác...
Trước mặt mọi người, vị Bạch thần đặt nụ hôn lên trán kẻ đang bị lầm tưởng là yêu quái. Chiếc lưỡi ấm áp lợi dụng nụ hôn mà liếm nhẹ lên cặp sừng đen nhánh mới nhú ra một chút của cậu. Y Tác rên lên rất nhẹ, chỉ lúc này cậu mới nhận ra trên đầu mình đã có một thứ thừa ra.

Không chỉ sừng đâu, đôi mắt em giờ cũng giống Hắc lắm. Cơ thể này là nhờ em đã thụ thai thành công đấy. Đáng tiếc quá trình biến đổi mất đến 10 năm.
Y thì thầm thật nhỏ vào tai cậu, không quên lén lúi hôn nhẹ lên cặp má giờ cũng đã chẳng còn huyết sắc như y.

Đây là tân nương của huynh đệ bọn ta, Y Tác. Là một bán thần. Là kẻ nào dám làm em ấy bị thương? Mau ra đây ta móc mắt kẻ đó.
Lời đe dọa khiến cảnh tình tứ ngọt ngào ban nãy biến mất sạch. Tất cả đều cúi gằm mặt run rẩy chẳng dám ngóc đầu. Cảnh bản thân bị ăn thịt sống đáng sợ như mới vừa hôm qua hiện lên, Y Tác chẳng đành lòng khiến người khác cũng phải chịu đựng chung điều ấy. Dẫu vẫn còn sợ hai vị thần này, cậu vẫn đánh bạo, lí nhí nói ra yêu cầu của mình

Hắc... đại nhân... chỉ là vết thương nhỏ thôi... đừng làm vậy.
Còn cả em nữa. Mới tỉnh dậy đã định trốn về phải chứ? Y Tác ngủ mười năm liền không biết sợ rồi nhỉ? Em sẽ được trừng phạt riêng. Mau về tự chuẩn bị đi.
Chuẩn bị gì cơ?
Bạch bỗng ôm eo cậu đầy ý nhị, chiếc dù trắng bung ra che đi bàn tay đang nhẹ nhàng mân mê lấy hai cánh mông. Đợi mười năm... cuối cùng cũng có quả ngọt thưởng thức.

Sample 5 [ Char x OC ]

Huyết điệp cất lên đôi cánh, tựa như có tiếng chuông thanh thoát vang lên mỗi lần tung bay, dưới ánh trăng tạo nên thứ vẻ đẹp chết chóc mê người. Đã là lần thứ bao nhiêu không rõ, lại một cái xác của đám yakuza được tìm thấy ở vườn sau của một gia đình nào đó, luôn là được một bầy huyết điệp vây quanh cắn xé chỗ còn thịt chỗ chỉ còn thấy xương. Nhưng… tôi sẽ chẳng bao giờ quên được mĩ cảnh khi ấy. Lúc mà bầy bươm bướm đồng loạt bay lên tựa như muôn đóa hoa trà đua nhau nở rộ. Không có hương, chỉ thấy được sắc đẹp tuyệt trần.
Thời tiết đã bắt đầu vào mùa mưa với những giọt nước như gảy lên khúc nhạc nơi hiên mái. Phía xa xăm vọng lại những tiếng nhái kêu khi mới vào mùa và khung cảnh đã bớt đi nhiều vẻ tấp nập khi ai nấy đều hớt hải tìm một chỗ trú để tránh đi cơn giá buốt bất chợt. Tôi yêu những cơn mưa. Yêu cái hơi ẩm mát lạnh khi nước gột rửa hết những nhơ nhuốc của trần thế, mang đến sự an tĩnh mà lại chẳng phải cô đơn.
“ Keng~ Leng keng~”
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, đủ lớn để có thể nghe được nhưng lại nhỏ đến độ dễ dàng bị tiếng mưa nuốt mất. Như một nghệ nhân tìm thấy nàng thơ của đời hắn, tôi biết đó là tên sát nhân hàng loạt mà mình đang tìm kiếm.
Yakuza đã và vẫn luôn là một mối hiểm họa cho người dân sống ở nơi đây. Cảnh sát chẳng thể can thiệp quá nhiều vào các băng đảng cũng như việc người dân vẫn luôn thường có thái độ thù địch với những kẻ bị loại khỏi xã hội này. Và chỉ có chúng mới bị giết, giống như kẻ sát nhân đang trừng phạt cái ác bởi vậy chẳng hề có một cuộc điều tra nghiêm túc nào về vụ việc này cả. Có lẽ những băng đảng đang truy tìm dấu vết tên sát nhân gắt gao lắm, nhưng tôi biết, họ sẽ chẳng thể nào tìm được em đâu. Vì huyết điệp là loài sinh vật của tự do kia mà.
Azure – sama, đi dạo dưới mưa sao?Tình yêu của tôi phủ trong huyết sắc. Nước mưa chẳng thể nào gột đi sắc nhung trên mái tóc em, và mặt trời nào có thể sánh bằng đôi đồng tử mang màu lửa. Cũng như màu của chiếc ô, em mang bộ kimono đỏ, gắn thêm những chiếc chuông trang trí bằng bạc ngân nga lên khúc ca mỗi khi nhấc bước. Hồ điệp vây quanh, đậu cả lên gương mặt tái xanh vì lạnh, ngấu nghiến nốt chút máu tươi vẫn còn vương trên đó. Đương nhiên tôi biết rõ, đó chẳng phải máu em đâu, vì em là thứ vũ khí tuyệt vời của tôi kia mà.
Một đứa trẻ với màu tóc và màu mắt kì lạ, bị coi là thứ sinh vật bị nguyền rủa, chẳng đáng một xu bị trao qua trao lại giữa những kẻ buôn người. Em là bữa tối của yakuza, là nơi để bọn đàn ông phát tiết, đánh đập và hành hạ. Là một đóa hoa bị ép nở sớm mà khi tôi đến thì đã bắt đầu vào lúc úa tàn. Nhưng đến chậm còn hơn là không đến, từ dưới địa ngục tôi gọi hồn em về. Y Tác, một thứ vũ khí giết chóc với lòng căm thù lớn hơn bất kì ai. Là một máy chém, là con quỷ trở về từ cõi chết và trả thù những kẻ đã từng làm hại nó. Nhưng hơn tất cả, em là huyết điệp của riêng tôi, được sinh ra để giúp tôi kết liễu chính mình.